Tôi đi làm được 3 tuần. Đúng là chỉ đi làm "cho vui". Bởi công tác tổ chức chẳng có gì để làm vì có một nhân viên đang phụ trách. GĐ chỉ giao cho tôi cái việc "bác sắp xếp,theo dõi cho em công việc các ban, nhất là nhắc nhở họ thực hiện kế hoạch của các phòng,ban, phụ làm cho em mấy văn bản báo cáo..." Như vậy là chẳng có chuyện gì làm thật, có mấy phòng nghiệp vụ thì mỗi phòng có một tay phụ trách, cứ túm vào nó là được, thấy chưa được thì nhắc, còn làm hay không là chuyện nó. Xưa nay không có bác bọn em vẫn làm thế, bác nhắc chi cho phiền. Các báo cáo cũng có các phòng họ làm, trực tiếp báo cáo với GĐ, thỉnh thoảng có công văn gì của ổng thì ổng nói ý tôi soạn tí thôi. Còn công tác GPMB đã có tay phụ trách chính lâu nay, nó thuộc như lòng bàn tay các hộ, những chỗ khó khăn, hắn cũng không muốn tôi dính vô chuyện ngoại giao của hắn và hắn đang có ý "dấu nghề", tôi cũng chả thèm để ý. Tuy nhiên đi với hắn mấy lần tiếp xúc với dân tôi mới ngộ ra rằng chuyện thu được đất của dân không dễ chút nào. Nhất là sau vụ Tiên lãng HP họ cứ dọa coi khéo "TL thứ 2 đấy". Nói là nói thế chứ họ cứ bẻ gậy chống trời, nó giở luật ra dí vô là chả ông bà nào dám cưỡng. Cùi nó cưỡng chế đúng luật chỉ vào tù. Dân nào mà chẳng sợ bóc lịch trong nhà giam, được vạ má sưng. Như vậy đúng là tôi chỉ là kẻ vô tích sự và nói như ông cậu nhận định " anh lên đó chơi, chúng nó chẳng dám đụng anh đâu, đến tháng nhận lương, thậm chí chúng nó phải nuôi anh nữa là, nó nuôi anh là có lợi đấy..." Chả biết đúng sai thế nào nhưng quả là 3 tuần chẳng ai đụng đến tôi tí nào, ai cũng coi tôi như khách quý. Chỉ có điều mỗi lần có khách trên xuống là họ không cho tôi đi theo, có lẽ sợ phải giới thiệu. Tôi biết ý nên có khách đến là tôi "trốn". Chỉ có một lần đi liên hoan trên nhà hàng về việc tổ chức giải bóng đá công ty mở rộng, GĐ có giới thiệu với các quan địa phương tôi làm "chánh văn phòng cho em"..
Kể ra đi làm như tôi cũng nhục, có thể họ tưởng tôi vì tiền thật. Lúc nhận việc tôi có thẳng thắn trao đổi với tay GĐ là tôi đi làm có 2 mục đích chính. Làm cho đỡ buồn khi phải ở nhà suốt ngày quanh quẩn trong mấy chục m2 với 4 bức tường chẳng biết làm gì ngoài việc chơi với đứa cháu ngoại 3 tuổi. Hai vợ chồng có 1 đứa cháu ngoại chơi lắm cũng chán...Thứ nữa là có một chút thu nhập để phụ thêm vào tiền lương hưu còm nuôi mẹ già 87 tuổi như chuối chín cây ở quê chẳng biết khi nào... Còn những lí do tế nhị khác nữa xin miễn nói.
Cái tôi đang cần nhất hiện nay là có cái để mà viết, viết cho đúng sự thật về một lĩnh vực mà tôi chưa hề được tiếp xúc, chỉ nghe và đọc trên đài báo ca cẩm về các công trình nhà nước đã làm. Dù họ có hắt hủi và đuổi tôi thì tôi cũng phải nói cho được với các vị những điều mắt thấy tai nghe ở lĩnh vực làm giả hư thật, làm ít xít nhiều này.Nhất định tôi sẽ cập nhật mọi thông tin cần thiết cho các vị, hãy chịu khó mà xem nhá (xin lỗi ai không quan tâm thì thôi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét