Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

HOP LỚP SAU 34 NĂM


Mấy ông trong ban liên lạc của lớp 16D –k2 khóa 16 của ĐHSP Vinh  (1975-1979) lý giải chuyện tổ chức họp lớp lần thứ nhất này nghe ra không giống ai. Từ nguyện vọng của một anh thương binh già Cao Anh Phú (61% thương tật) mong muốn gặp bạn bè sau bao năm xa cách mà không biết làm sao. Thấy anh tha thiết đến tội nghiệp: “ nếu các ông tổ chức được tôi  sẽ bán đi một con bò để đi gặp cho được anh em”.
Thế là mấy anh em Dậu, Nga-Ngọc,Sơn đã liên lạc với nhau , tự phong cho nhau làm BTC và không thể “hoãn cái sung sướng” lại được khi được một số anh em đồng tình.
 Cũng nhờ thời đại @ nên việc tìm gặp lại nhau không mấy khó khăn. Và cuộc hội ngộ sau 34 năm xa cách được tổ chức tại khách sạn Quyết Thành, thành phố Vinh.
Tối ngày 23/8 một số anh em xa đã có mặt và lên kế hoạch sơ bộ để tổ chức. Ba nhà tài trợ chính là vợ chồng Nga - Ngọc giảng viên tại trường, Uông Ngọc Dậu trưởng ban chương trình thời sự VOV đài TNVN , Nguyễn Thị Kim Dung phụ trách chi nhánh bảo việt AIA của Mỹ tại Nghệ An. Anh chị em còn lại không phải đóng góp về tài chính đồng nào. Sáng 24/8 tề tựu về cũng chỉ được 17 vị, xa nhất là Hà Tùng Sơn ở TP HCM,Thanh Hóa vào có Dậu, Phú, Hân,Khôi,  Quảng Bình có Nhia, Sùng, Nghệ Tĩnh  có Quyền, Ái, Chiến, Lý, Nga, Ngọc ,Dung, Đào,Em, Hào
Sau khi vào trường viếng thăm các thầy cô giáo cũ  đã quá cố chúng tôi cùng nhau lên thăm đền thờ Quang Trung trên núi Phượng Hoàng (núi Quyết). Một ngôi đền  được khởi công xây dựng từ 2005 và khánh thành năm 2008. Phải nói là ngôi đền tọa lạc trên một vị trí đắc địa. Lên đó có thể phóng tầm mắt xuống dòng sông Lam ở phía Nam và những cánh đồng phì nhiêu của quê hương Hà Tĩnh. Phía Bắc là TP Vinh. Đến đó chúng tôi được người phụ trách cho biết thêm nhiều điều thú vị, những điều mà nay mới được biết.
Bắt đầu là một chiến cầu vồng bắc qua đường tránh tp Vinh, thì ra đó không phải là cái cầu mà là là một sự phục chế cái xương đầu của con rùa thiêng bị con đường chặt đứt. Chuyện kể rằng hòn Phượng Hoàng là một trong 100 con phượng hoàng cất cánh bay vào Nam, nhưng đến đây 1 con ở lại, 99 con kia bay qua sông Lam phải đứng chờ, chờ mãi con bên này vẫn không đi nên 99 con kia cũng biến thành 99 đỉnh núi Hồng Lĩnh phía bên kia sông Lam. Hòn Phượng Hoàng có hình thù một con rùa thiêng quay đầu về phương Nam, cái đầu đó là đoạn nhô ra mà con đường tránh thành phố Vinh đã chặt đứt. Nghe nói khi con đường mở đến đó mọi người đã can ngăn nhưng vị chủ tịch tỉnh lúc bấy giờ vẫn kiên quyết chặt đứt khúc đầu đó. Hậu quả là sau 3 tháng nhậm chức, vị chủ tịch này đã bị một vụ tai nạn giao thông khá nghiêm trọng gần đó khiến gãy cần cổ phải sang tận Singapo chắp nối. Sau đó người nhà đi coi thầy và được thầy phán ông chặt đầu rùa nên thần rùa đã chặt đầu ông,  gia đình phải tự bỏ tiền ra mà nối lại cái xương đầu cho con rùa ấy. Cuối cùng gia đình phải móc hầu bao làm thật. Vị chủ tịch sau này đã yêu cầu công ty đô thị TP Vinh đổ đất hai mố xương cho trồng một loạt cây leo mong sao sớm phủ kín bộ xương cổ  rùa kia. Ai đi qua dưới núi Phường Hoàng chắc sẽ thấy một cây cầu vòng không nối đường nào bắc qua đường tránh như một vật trang trí.
Một điều chúng tôi được biết thêm là người ta đang nhận định là mồ Quang Trung hiện nằm dưới chân núi Quyết, nơi ngày xưa Nguyễn Huệ đã cho xây thành sau khi đánh thắng quân Tàu trở về và thống nhất được giang sơn.(Điều này chỉ mới dự đoán của các nhà khảo cổ, nhưng xem ra có căn cứ thuyết phục)
Say sưa với những màn giới thiệu của người phụ trách đền chúng tôi không còn thời gian đi đâu nữa mà về nhà hàng Việt Đức để ăn trưa chuẩn bị cho chuyến đi chiều.
Nhà hàng VĐ quả là một nhà hàng đặc bịêt với nhiều món ăn hấp dẫn. Chỉ có điều mấy ông lo chúc tụng nhau bằng những ly rượu nặng đô nên ăn không được nhiều và không thấy ngon nữa. Một số anh đã có triệu chứng ngà ngà say. Tuy nhiên mọị chuyện vẫn diễn ra đúng kế hoạch.
15g30 chúng tôi đi Cửa lò. Cửa lò là một bãi tắm khá đẹp, tuy gần nhưng lần đầu tiên tôi xuống đó. Mấy ông xuống tắm còn mấy bà vẫn ngồi nhâm nhi trên bờ chờ mấy ông. Tôi lâu ngày không tắm biển nên không dám tắm lâu, sợ bệnh, mấy ông cũng chỉ tắm khoảng 30 phút rồi lên về.
6g30 chúng tôi về khách sạn chuẩn bị ăn tối và sinh hoạt. Sau bữa cơm tối thịnh soạn ở khách sạn Quyết Thành chúng tôi họp mặt để tâm sự. Hà Tùng Sơn nguyên lớp trưởng đã có một bài khai mạc khá ấn tượng. Điều anh mong muốn nhất là được gặp nhiều người để ôn lại chuyện xưa,(có lẽ tuổi già thường thế),nhưng nguyện vọng đó chỉ thỏa mãn được một phần vì chỉ có 1/3 lớp có mặt. Số còn lại hoặc là đang chức quyền, hoặc xa xôi, bệnh tật, tài chính,mặc cảm....nói chung vô vàn lý do để họ chưa có dịp hội ngộ. Tuy nhiên bước đầu như vậy cũng đã thành công.
Trần Anh Hào đang giảng dạy ở trường Vinh có một bài "điểm danh" khá thú vị, nhắc lại cá tính hoàn cảnh của mỗi người nhưng chỉ mới điểm đến vần "k" còn lại đang khất lớp dịp sau.
Cao Anh Phú bây giờ mới tiết lộ những bí mật cuộc đời với anh em. Thì ra khi đi học anh đã là bố của 4 con, khi vào trường thi vào khoa toán nên ban giám hiệu nhà trường đã vận động anh về khoa văn chứ bên đó làm sao vẽ hình khi chỉ có 1 tay. Có lẽ cảm động nhất là câu chuyện ai cũng nhớ về anh. Một lần thầy giáo mời anh lên bảng, phần ống áo của cánh tay cụt anh đút vào trong túi quần, thầy giáo tưởng anh vô lễ lên hỏi bài mà tay vẫn cho túi quần. Ông ấy quát tháo nặng lời bảo anh bỏ tay ra. Anh vẫn bình tĩnh trả lời "thưa thầy em chỉ còn một tay". cả lớp im lặng và ông thầy mặt biến sắc xin lỗi cho anh về chỗ. 
Cuộc đời Cao Anh Phú đầy sóng gió, ra trường đi dạy được 6 năm thì có biến cố gia đình anh đành xin nghỉ dạy hưởng theo 116, chỉ nhận có 3 triệu đồng về nhà và sống với mấy đồng phụ cấp thương tật ít ỏi cho đến nay. Cách đây mấy năm vợ anh lại bị tai nạn điện giật qua đời, các con đã trưởng thành có gia đình riêng anh thương binh già cứ vò võ một mình. Cả lớp ai cũng thương, khi anh nêu nguyện vọng được gặp lại anh em trong lớp Uông Ngọc Dậu đã rất nhiệt tình cho xe về tận nhà huyện Cẩm Thủy cách Dậu 200km để đón anh về gặp anh em. Nghe đâu có cô học trò cũ sinh năm 1963 thua anh gần 20 tuổi, định làm mai cho thầy một cô vợ nhưng không nên đã chịu "đền đạn" cho anh, nhưng chưa cưới được. Thế cũng mừng.
 Mọi người tâm sự, mỗi người một hoàn cảnh, có người con cái thành đạt kinh tế khá, có người gia cảnh còn khó khăn, ai cũng có một quá khứ vui buồn lẫn lộn. Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là Nguyễn Thị Kim Dung (xưa gọi Dung tồ) nhưng nay thành một đại gia của lớp với một khả năng kinh doanh bảo hiểm tuyệt vời. Nay cô đang phụ trách một cơ sở kinh doanh bảo hiểm của AIA tại Nghệ An, cô đã có một quá trình thành đạt ngoài sức tưởng tượng. Chỉ nêu một bước ngoặt thế này cũng đủ thấy sự tài hoa của nàng. Vốn trước đây Dung làm cho công ty bảo hiểm Nhân Thọ, nhưng sau đó được công ty bảo hiểm AIA của Mĩ  ra giá mua đứt cả êkip làm việc của Dung với giá 5tỷ. Thế là cô trở thành một cơ sở của công ty này hơn 10 năm nay. Dung hứa năm sau các bạn về họp Dung sẽ tài trợ tất cả mọi chi phí. Anh em vỗ tay chúc mừng Dung và quyết tâm về họp lớp lần 2 đấy. Chúng tôi được nhân của Dung món quà là một chiếc túi du lịch của AIA màu đỏ khá đẹp và được quảng cáo là của Mỹ sản xuất.
Buổi toạ đàm kết thúc lúc 22g30 nhưng về phòng ngủ anh chị em còn đùm túm nói chuyện đến hơn 0giờ mới ngủ. Sáng ra  ăn sáng uống cà phê với nhau một lúc rồi giải tán. Kết thúc một cuộc hội ngộ lý thú sau 34 năm xa cách tìm lại nhau.