Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

chuyện "giải nghệ"

Nói là đi làm thêm "cho vui" nhưng chưa được 3 tháng tôi đành phải xin "giải nghệ". Cái lí do chủ yếu là họ biến mình thành người thừa, mỗi tháng 4 triệu chỉ ăn rồi ngồi chát chít hoặc đi theo tay P giải phóng mặt bằng, thực chất là đi chứng kiến việc nó làm và nghe nó ca cẩm, kể công để nhờ mình về nói lại với GĐ cho hắn được nhờ, chứ hắn đang bất mãn vì không được để ý đến công cán. Miệng hắn luôn nói muốn xin nghỉ nhưng có lẽ bụng thì không vì đó thu nhập cũng khá, mỗi tháng trên 10triệu cũng nhàn chứ có lam lũ gì đâu. Tính theo thứ bậc hắn chỉ đứng sau GĐvà PGĐ, thế mà xem ra vẫn chưa vừa ý.
Suy cho cùng thì hắn làm được việc, nhất là chuyện ngoại giao với dân và lãnh đạo địa phương hắn ngọt như "mía lùi", dân cũng phục hắn dụ giỏi. Chỉ có điều từ chỗ ấy hắn cho mình là "đệ nhất thiên hạ" nên chẳng coi GĐ ra gì nên nó cũng ghét và đang định tống đi cho khuất mắt. Chính vì thế mà hắn đang nịnh mình để may ra mình có thể nói tốt cho hắn với xếp Tổng để ưu ái cho hắn. Kể ra hắn cũng cáo cạnh đấy. Nhưng mình chẳng dại gì mà làm ba chuyện vớ vẫn, chỉ ầm ừ cho qua chuyện khi hắn nhờ tâu với xếp tổng.
Công việc của mình nơi đó có mà như không, có giao nhiệm vụ gì rõ ràng đâu và cũng chả có trách với nhiệm gì cho việc mình làm, chỉ để nhận lương và đi cho có mặt vậy thôi. Có khi nghỉ cả tuần chẳng ai nói gì. Nhưng đó là điều chạm vào lòng tự trọng của mình nhất nên xin nghỉ vừa để giải thoát cho mình vừa giải thoát cho GĐ khỏi những áp lực không đáng có. Nhìn chung mình nghỉ là thượng sách chẳng để đến khi nó nói thì té ra mình là thằng tham tiền, mang thêm một khỏan nợ để người ta nuôi không!
        Một lí do không nhỏ khiến mình phải nghỉ là cái con vợ quái đản của mình. Cô ta vào PY để giúp cháu học và đã quậy tung lên những chuyện cá nhân của mình trong đó. Chủ yếu là xung quanh việc tìm cho ra chứng cứ "cơ sở 2" của mình . Đồng thời thu gom hết những tài sản hiện còn để tập trung về ngoài này. Việc thu gom là đúng, mình không phản đối nhưng cái cách làm thì khó có thằng đàn ông nào chịu nổi. Trước hết là đám đất mua chung với thằng em vợ lâu nay chưa làm được sổ đỏ nay họ báo thuế và làm, trong lúc mình về ngoài này mà giấy chưa có nên khi có giấy báo đã nhờ chồng cô giáo trong trường nhận dùm về đưa cho T cất để khi nào có tiền vô nộp. Ai dè mụ ta nghĩ ra là mình có âm mưu đưa cho T bán để lấy tiền làm um lên.  Khi nhận được giấy thì mới thấy là không phải như thế. Rồi bộ phản mình có ý giữ vì thấy tiếc k bán, đồng thời cũng không muốn bà ấy thu gom nữa nên đã gửi ở trường và bà ấy đã bất chấp mình cản, chở về cho bằng được để bán. Ừ thì mình cũng cho luôn. Còn cái xe máy đáng giá 10 triệu mình nói bán rồi bà bảo đang gửi ở nhà bồ và cũng cố truy tìm cho bằng được. Có cái xe đạp hư mấy bà nhôm nhựa trả 100 000 mình cho mấy đứa câm điếc đi học bà cũng hạch sách sao cho của bà, nghi kị cả việc mình cho bồ cái ấm inok lâu nay hãm chè xanh, mình đưa về ngoài này cho mẹ rồi vẫn còn hỏi. Đến món tiền "què" mỗi tháng chưa đến 1 triệu mình nhờ T nhận giùm cũng vào làm inh ỏi tại sao để cô ấy nhận và còn nhờ người đến ngân hàng kiểm tra tài khoản của mình có bao nhiêu nữa... Tất cả giống như là một con điên mình không thể hiểu nỗi.
Vụ việc chưa dừng lại đó,còn gọi điện thông báo khắp nơi và mọi người cứ tưởng mình sắp cưới vợ mới tắp lự. Còn đòi kiện T về tội cướp chồng, cướp tài sản.. và điện cho con gái ở Gài gòn  ngày 30/4 phải bay ra HN để hỏi cho ra nhẽ. Và rồi các con đã tập trung đông đủ để "tra tấn"mình một đêm từ 20g đến 1g30. Cuối cùng thì mình đã phân tích cho các con thấy và kiên quyết không sống với mẹ các con nữa và sẽ đồi thoại trực tiếp với mẹ.
Thế là các con đã gọi bà ấy bay về và lại một buổi chiều đối thoại chất vấn những điều như lâu nay. Khi tình không còn thì tiền chẳng ý nghĩa gì nữa. Bà ấy kiên quyết không chịu li hôn và bảo anh muốn cứ "rút lui" khỏi cái gia đình này để em xây dựng lại cho các con có gia đình bề thế. Nhất trí thôi mình chỉ xin một phòng trong cái nhà mấy tỉ này để thỉnh thoảng về với các con thôi. Chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. 
Sau buổi đàm đạo chiều hôm đó, tối đến cả đại gia đình gồm mẹ vợ, các em tập trung đến thăm, nhưng mình không nói câu nào,họ ngồi lâu rồi ra về. Không ai hỏi chuyện gì.
Đêm đến bà ấy lại dựng mình dậy để tra khảo tiếp về tội dính dáng đến em T. Mình không chối mà cũng không khẳng định, chỉ nói nước đôi. Nếu hiểu sao cũng được , hiện tượng thì có nhưng bản chất chưa hẳn như thế. Vì T chưa khẳng định sẽ lấy mình mà chỉ anh em cho vui vậy thôi. Thực tế mình có yêu cô ấy nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn của cuộc tình. Chưa hề có một sự chung đụng nào thể xác. Nói thế "có trời mà tin" trong 4 năm qua nhưng quả là như vậy.Em luôn giữ mình nếu anh thực sự là chồng, em mới dám. Cô ta cũng lì lắm chứ đâu dễ như húp canh mà mấy người cứ áp đặt. Chính vi cái đó mà mình càng nể phục và có khi muốn chinh phục, thương yêu hơn. Qua vụ đánh ghen này mình càng thấy cô ấy có bản lĩnh. Tuy có nóng lạnh thất thường nhưng nhìn chung là có thể sống với nhau được. Nếu bà ấy đồng ý bỏ, mình sẽ cưới cô ta để đi nốt cuộc đời còn lại. Biết là hậu quả khôn lường rủi nhiều hơn may nhưng không thể sống với một con người như bà ấy nữa.
Rồi ngày hôm sau cậu em cọc chèo là tổng GĐ SĐ2 đã đàm đạo với mình một buổi sáng.Nó phân tích đủ thứ và mình cũng đã nói rõ quan điểm của mình như đã nói trên. Có điều không sống với bà ấy chứ lấy ai nữa không thì chưa biết hồi sau phân giải. Nó vẽ cho mình một tương lai sán lạn để làm ăn và có thể giàu,bảo mình kết hợp cùng làm cho vui vừa có thu nhập. Mình thầm cảm ơn nhưng có lẽ chuyện đã xưa mất rồi.
Mọi người về vị trí của mình và hôm sau D dẫn mình đi xem cơ sở làm ăn ở Th Hóa. Nó bảo mình vô quản lí ,cập nhật dùm cái trạm nghiền đá ở Bá thước TH. Một nơi đầu nguồn sông Mã, giáp Lào. Từ bến xe đến công trường đi xe ôm độ 22 km, đường chỉ có đất bột mịt mù, đang thi công mà. Nhìn nhà dân hai bên đường thật thảm thương, những căn nhà chìm trong đất bột, kể cả phơi chiếc áo giặt xong cũng tắm trong đất đỏ . Thế làm sao sống. Đem cái mạng già đánh đổi mấy triệu tiền lương thế này sao? Nó bảo anh chỉ vô tháng vài lần ở ít ngày rồi lại về HN. Ít là mấy? Ở một ngày đã thấy ê chề chứ mấy là mấy, có khi cả túần, nửa tháng thì làm sao. Họ còn trẻ chứ mình già sao phải làm thế. Mục đích của nó là giữ mình khỏi đi lang thang nữa thôi. Chả lẽ nghe theo cái kế sách bẩn thỉu ấy sao? Thôi thì đi theo cho biết thêm một vùng đất miền Tây Thanh -Nghệ. Đến bản Vẽ mới thấu hiểu công việc của anh chị em công nhân thủy điện, viếng miếu 18 vị chết trong vụ sập núi đá ở Bản Vẽ năm 2007 quả là thương họ. Sinh nghề tử nghiệp và nghĩ mình còn sướng chán.
Mình về nhà với mẹ đến nay đã 4 ngày chỉ quanh quẩn dọn dẹp nhà cửa và đang có ý gọi thợ làm cho mẹ chiếc nhà cầu tự hoại, để bà đi xa ra vườn mưa gió cũng tội. Chắc phải tốn thêm hơn 5 triệu nhưng phải làm thôi.
              
Ngày 14/5/12 :
Công việc đã hoàn thành đúng như dự kiến, mọi việc trôi chảy, tổng kinh phí gần hết 5 triệu, cũng vừa phải