Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Ngày 2/9 ở Hà Nội

Mình có ý định ra HN lần này đúng vào dịp 2/9 để "mục sở thị" khung cảnh thủ đô tết "độc lập", nhưng ra đến đây lại không muốn đi đâu. Hôm qua thằng em cọc chèo mời cả nhà đi Sơn Tây một chuyến, dự định đi 2 ngày nhưng mình không đi, chí có bà vợ hăg hái hưởng ứng đi ngay. Tưởng đi 2 ngày ai ngờ tối đã thấy vợ về nói là không có phòng trọ nữa, giá 1,7tri/p, gấp 3 ngày thường mà vẫn k còn. Ôi thiên hạ sao lắm tiền thế?!
Cả ngày hôm nay mình bị nhốt ở nhà vì chìa khóa vợ con mang đi hết, trưa tý toáy chút cơm nguội cho qua bữa, chiều đói veo chịu không nỗi phải gọi con trai hỏi chìa khóa. May nó còn chùm dự phòng cất trong hộp nên mới giải thoát được ra ngoài và tự thưởng cho mình một tô phở gà. Chiều vợ về không thèm ăn món bánh cuốn siêu thị bà ấy mua  nữa. Vừa xuống bếp thấy bánh đang đậy lồng bàn để đó chờ vợ chồng con trai . Chúng nó hẹn 21g nhưng đã 21g15 rồi  mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Giờ cao su của chúng nó hơi đâu mà chờ.
Ở quê có cái buồn của quê, phố có cái buồn của phố, ra đây mà chỉ nằm ở nhà, không có bạn quen thì càng thấy tệ. Chẳng biết đi đâu,ra đường bụi bặm ồn ào, ở nhà chỉ dán mắt vào máy tính cũng k kiếm được niềm vui gì. Đúng là mình già rồi thật. Đọc báo lề phải cũng chán mà báo lề trái thì nghe chừng cứ như chính quyền sụp đổ đến nơi rồi, đâu đâu cũng chỉ xoay quanh chuyện tham nhũng, lương khủng của cán bộ, tiêu cực và chống tiêu cực thì càng chống càng nhiều. Chẳng thấy hy vọng ai chống và chống ai nữa. (còn tiếp

Sáng ra mở máy tìm được bài thơ của Tôn Nữ Thu Hồng vào những năm đầu thế kỉ XX, khi cô mới 20 tuổi, thấy hay quá,chép ra cái đã nhé:

Lịch 
Lịch trên tường mỗi ban mai tay xé,
Xé dần, đem vứt xuống giỏ mây đan.
Phải đây là xác chết của thời gian?
Mỗi tờ xuống, một ngày đi biệt tích?
Tay ngần ngại cũng thôi đành vô ích,
Vì hôm nay không dính dáng ngày mai.
Lúc bình minh trong sương sớm chưa phai
Là giấy biết thân mình không thể gắng
Người đâu khác dẫu trăm ngàn cay đắng,
Vói tay dài mong níu lại ngày đi
Ý điên rồ người đeo đuổi làm chi,
Tờ mỏng quá, khác đâu ngày qua chóng!
Tình lưu luyến khiến âu sầu phấp phỏng
Lịch cùng ta nào có khác chi nhau?
Lịch hàng năm đem thay đổi một màu
Người một tuổi chớ mơ mòng lui lại
Lịch còn mãi, đời đâu dài được mãi?
Tờ rã tan ra tro bụi chôn vùi…

ĐÚng là "tờ rã tan tro bụi chôn vùi" . .

.Tưởng ngày 2/9 đi ra ngoài được ai dè lại không muốn đi đâu, lo dọn nhà cùng con để cho thuê bớt tầng4 mà trả nợ. Thời buổi kinh tế khó khăn làm ra đồng tiền khó thật, mấy đứa đi làm cho SD nay lương chẳng ăn thua, không có việc chỉ để bộ máy lãnh đạo ở lại cầm cự, cho công nhân nghỉ hết.Mỗi tháng cầm hơi 4-5 triệu. Cách làm như công ty SĐ  không chết mới là chuyện lạ. Xây dựng đô thị bán không được chôn vốn, ngân hàng không cho vay để xoay vòng, thế là chết thôi. Cái chết đã được báo trước cách đây mấy năm và mình đã nói với con trai nhưng nó không nghe, cứ nghĩ cha làm nhà giáo biết chi chuyện xây dựng...Nay con gái muốn xin trở lại đi dạy bọn cò ra giá 200tr.., nó chặc lưỡi dạy khi nào cho đủ vốn. Đành ngày đi làm công ty tối đi dạy chui thêm vậy.Ở thủ đô mà k có tiền khác nào ngồi tù, không dám đi đâu. Hôm qua vợ về khoe vô nhà hàng Hoàng gia trên ngã tư Sở, thấy cả thế giới văn minh trong đó, hàng hóa đủ các nước, hiện đại, phong phú....đi cả ngày không hết, thằng con chặc lưỡi " Không có tiền vô đó thêm nhục". Quả thực trong đó chỉ dành cho các hoàng gia, dân thường chỉ vô ngó chơi chứ tiền đâu mua. Thế nhưng khen dân chúng vẫn lắm kẻ giàu. Xe cộ người ra vào nườm nượp. Có 4 tầng hầm sâu dưới lòng đất mà mát mẻ, thoáng đảng vô cùng. Nếu đi hết khu nhà mấy chục tầng trên diện tích cả mấy ha thì cả ngày k xong thật. 
Không có chuyện gi đáng viết về ngày này nữa...Xin lỗi mọi người.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét